Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 52: Chương 52
Lúc chuyến bay của Cố
Ninh đáp xuống là buổi tối, về đến nhà, đã gần 10 giờ, cô tắm rửa xong
từ phòng tắm đi ra, ngồi trên sô pha sấy tóc, Thẩm Lan bưng thức ăn
khuya đã được làm tốt tới, hỏi:
– “Con có đói bụng không? Ăn một chút đi rồi hẵng ngủ.”
Cố Ninh gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
– “Cám ơn mẹ.”
–
“Đứa con ngốc, cám ơn cái gì mà cám ơn.” Dừng một lát, Thẩm Lan nói
tiếp: “Con nhìn con xem, chưa đầy một tháng mà đã gầy thành như vậy, chờ
thêm hai ngày nữa lúc gặp ông ngoại con, thế nào mẹ cũng bị ông mắng là
chỉ lo làm ăn, không chăm sóc tốt cho cháu ngoại yêu quý của ông.”
Trương Giai Giai đang ngồi học từ vựng tiếng Anh, nghe Thẩm Lan nói xong cười đến mắt híp lại thành một đường.
– “Đúng a, Ninh Ninh, bạn cần ăn nhiều một chút, có phải thức ăn ở đó không hợp khẩu vị hay không?”
–
“Không có, ở bên kia hết thảy đều tốt.” Dừng một chút, Cố Ninh nói
thêm: “Mình mua cho mọi người rất nhiều quà nha, mẹ, người muốn nhìn thử
không?”
– “Con mua gì cho mẹ nào? Trước tiên ăn khuya đi đã, ăn xong rồi lại xem sau cũng được.” Thẩm Lan cười nói.
– “Vâng ạ.”
Cố
Ninh cúi đầu ăn thứ gì đó, nhớ lại chuyện xảy ra trong khóa học, ánh
mắt của cô trở nên u ám, lúc ấy cô không có phản bác, không phải là do
chấp nhận, mà là dưới tình huống như vậy, không có chứng cớ gì chứng
minh tiền là do cô lấy trộm, cô cũng không có năng lực chứng minh cho sự
trong sạch của mình, vì vậy cách đơn giản nhất là ngậm miệng cái gì
cũng không nói, không có tranh luận, dư luận tự nhiên sẽ từ từ bình
thường trở lại.
Trong lòng Cố Ninh đại khái đã đoán ra, lúc Cố
Huyên còn chưa chuyển trường, Từ Thiến Thiến này có mối giao hảo rất tốt
với Cố Huyên, chuyện lần này, chỉ sợ không phải là một sự trùng hợp.
Không khó để tưởng tượng, là có người cố ý vu oan hãm hại cô. Mà đến lúc
chuyện xảy ra, đối phương đương nhiên đã chuẩn bị sẵn bẫy rập chờ cô
đến chui vào, cô biết càng nhiều lời càng sai, càng tô càng đen, cho nên
sau khi tỉnh táo suy nghĩ kỹ, cách tốt nhất là giả vờ yếu đuối, chờ đối
phương tự sơ hở lộ ra dấu vết.
Mà lần này trở về thành phố Z,
cô không sợ phải chạm trán với Từ Thiến Thiến hay Cố Huyên, chỉ cần có
thể kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng sẽ bắt được cái đuôi mà thôi.
Cố
Ninh ăn xong bữa khuya, mở hành lý ra lấy quà, cô mua cho Thẩm Lan một
bộ mỹ phẩm trang điểm, còn mua cho Trương Giai Giai là một bộ bao tay
làm bằng da cừu, màu trắng tinh, cổ tay còn viền lông tơ, nhìn vừa đáng
yêu lại ấm áp. Trương Giai Giai thập phần yêu thích, lập tức đeo thử,
quả thực là yêu thích không buông tay. Ngoại trừ quà cho Thẩm Lan và
Trương Giai Giai, Cố Ninh còn mua rất nhiều quà đáp lễ cho người khác,
có rất nhiều loại, mỗi người đều có phần, cũng bởi vì việc này mà túi
hành lý của cô tràn đầy toàn đồ là đồ.
– “Đứa nhỏ này, trở về là
tốt rồi, còn mang nhiều đồ như vậy về làm gì, cũng không ngại phiền
toái.” Thẩm Lan tự nhiên là cao hứng, nhưng mà không tránh khỏi thầm oán
hai câu, đứa con ngốc, tuy rằng ở thành phố Z so ra thì kém hơn Bắc
Kinh, nhưng cần thứ gì vẫn có thể mua được, con bé còn dụng tâm lương
khổ mang quà về.
– “Đây là tâm ý của con đó nha, sao mà ngại phiền toái được chứ.” Cố Ninh cười ôm cánh tay của Thẩm Lan thỏ thẻ.
Thành
tích thi cuối kỳ lần này vừa xuất hiện, Cố Ninh mới nói là mình đã đến
tham gia khóa học ở Bắc Kinh, đây là nằm ngoài dự liệu, tuy rằng thành
tích của Cố Ninh luôn đứng đầu toàn trường, cơ hồ là đứng đầu toàn thành
phố, mới mấy tháng trôi qua. Nhưng sau khi có bảng thành tích rồi,
thành tích thi của cô ngang với trình độ của học sinh năm cuối cấp,
khiến cho cả đám người đều ồ lên thán phục.
Thành tích thi
chuyên nghiệp của cô còn có thể áp đảo cả thành tích thi văn hóa ở
trường học, hơn nữa người khác còn cảm thấy chưa kịp chuẩn bị tinh thần,
thì kết quả của cả hai cuộc thi đã dán lên bảng rồi! Một đám người đều
oán thán trong lòng, này thực sự TMD không để cho người ta sống mà,
trường hợp học tốt cả hai môn văn hóa và nghệ thuật như vậy không thường
gặp được, Cố Ninh chỉ là một ngoại lệ mà thôi.
Trường hợp ngoại
lệ như Cố Ninh quả thực mang đến rất nhiều ích lợi, có thể đem ra để
khích lệ mấy học đệ, học muội cùng duy trì hai bộ môn học văn hóa và học
nghệ thuật.
Thành tích của Trương Giai Giai cũng không sai,
thái độ học tập của cô rất nghiêm túc, lại chịu khổ công dốc lòng học
hành. Đối với bảng thành tích thi của Cố Ninh, cô không muốn để cho
khoảng cách giữa hai người trở nên quá xa, cô muốn đuổi kịp bước tiến
của Cố Ninh, cho nên chỉ có thể càng thêm nỗ lực.
Muốn đạt được mơ ước là phải cố gắng, càng phải có thêm vận may nữa…
Sau
một năm, thành tích của Trương Giai Giai vượt qua top 10 cùng cấp, mỗi
ngày Trương Giai Giai đều sớm tối gắn tai nghe ở bên tai nghe đọc tiếng
Anh, vừa tranh thủ học từ vựng, gia tăng vốn từ và cách phát âm, hao tốn
tâm tư như thế, thành tích tiếng Anh của Trương Giai Giai tăng lên rõ
rệt. Bất quá chỉ tốn thời gian một năm, từ căn cơ tiếng Anh không vững
mà tiến bộ được như vậy quả thật rất đáng kinh ngạc.
Sau khi
biết được thành thích thi của hai cô con gái, Thẩm Lan cao hứng đã lâu,
nói rằng đến sang năm khi Cố Ninh thi vào đại học, bà sẽ mang cả hai đứa
đi du lịch ở nước ngoài, Cố Ninh và Trương Giai Giai tự nhiên rất cao
hứng.
Ba người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, mãi cho đến
mười hai giờ, Thẩm Lan mới lấy lại tinh thần, thúc giục Cố Ninh đi ngủ.
Cố Ninh dính vào gối đầu, nhất thời cơn buồn ngủ kéo đến, trong nhà
đương nhiên là thoải mái hơn kí túc xá ở trường học, cả người đều thả
lỏng, chẳng bao lâu sau, Cố Ninh liền mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Đồng
hồ sinh học cho phép, 7 giờ sáng hôm sau, Cố Ninh liền mở mắt. Cô đã
quen dậy sớm, quá thời gian này, cô không tài nào ngủ tiếp được. Sau khi
Cố Ninh rửa mặt làm vệ sinh cá nhân xong, thay đổi quần áo và giày,
chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Việc chạy bộ mỗi buổi sáng,
ngược lại Cố Ninh một chút cũng không có quên mất, hiện tại cô có thể
chạy bộ nửa tiếng, cũng không thấy một chút mệt mỏi nào, ra một thân mồ
hôi thì lại về nhà tắm rửa một cái, cảm thấy cả người đều thoải mái nhẹ
nhàng, tinh thần dư thừa bắt đầu một ngày mới.
Cố Ninh khó có
khi về nhà, Thẩm Lan cũng không muốn ra ngoài làm việc quá sớm, bà muốn ở
nhà để chăm sóc cho ái nữ, Cố Ninh từ phòng tắm đi ra, lập tức nhìn
thấy trên bàn có bữa ăn nóng sốt.
Cả một bàn đầy thức ăn cũng có chút khoa trương, nếu hình dung, có thể để cho cô ăn trong một tuần…
Thẩm Lan nhìn Cố Ninh có chút không chống đỡ nổi nữa, rốt cuộc cũng thỏa mãn, cười nói:
–
“Vậy mẹ ra ngoài trước nhé, con ở nhà chơi đi, gần đây ở ngoài đường
rất náo nhiệt, con có thể đi cùng Giai Giai ra ngoài vui chơi.”
– “Vâng ạ.”
Sau
khi Thẩm Lan đi khỏi, Cố Ninh ngồi ở nhà một lát rồi cũng ra khỏi cửa,
cô đi đến nông trại nơi xây dựng hội sở, đã gần hết năm, hiện tại chính
là giai đoạn hoạt động cao điểm, toàn bộ chỗ ngồi đều đã được đặt trước
đến mùng 6 tết. Trừ nơi ăn cơm, còn có phòng hội nghị, phòng trà, hồ
bơi… tất cả đều có khách đặt chỗ trước. Ở chỗ này, còn trang bị 4 thang
máy tốc hành, bảo vệ cho đối tượng khách hàng muốn có sự riêng tư.
Tóm
lại, giá cả cao như vậy cũng không làm cho đại đa số phú hào lui bước,
vì bọn họ ai cũng có khoản chi phí cố định cho việc này, tính toán lại,
mấy tháng lợi nhuận cũng làm cho người ta phải líu lưỡi, chủ yếu là tiền
ở thành phố Z tương đối dễ kiếm.
Tất cả nhân viên của hội sở
đều không biết Cố Ninh chính là bà chủ, Cố Ninh mặc trên người một thân
áo lông màu đen, ngắn ngang gối, quả thực có thể nói là mộc mạc… Ai nhìn
cũng đều hiểu lầm là cô gái nhỏ Cố Ninh đến nhầm chỗ. Lúc được người
chỉ điểm thì lại âm thầm líu lưỡi, đã sớm nghe nói bà chủ chỉ là một
thiếu nữ trẻ tuổi, không ngờ thiếu nữ trong miêu tả, lại nhỏ như vậy!
Lại bình dị gần gũi đến thế…
Cố Ninh tính toán mấy khoản thu
nhập, xử lý xong tất cả mọi chuyện, đã gần năm giờ, cô và Trương Giai
Giai thuận đường cùng nhau ở lại ăn cơm, đầu bếp ở đây là do Cố Ninh trả
giá cao để mời về, tay nghề nấu nướng tự nhiên không cần phải nói. Cơm
nước xong, hai người nghỉ ngơi một lát, từ hội sở rời đi, đã gần 7 giờ
tối, thành phố đã lên đèn, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu. Xuống xe
taxi, Cố Ninh nhìn Trương Giai Giai nói:
– “Hay là bạn về trước đi nhé?”
–
“Hả? Ninh Ninh, bạn đi đến chỗ đó thật sao? Mình thấy không yên tâm,
chỗ như thế, bằng không mình đi chung với bạn, như vậy cho có bạn có
bè.” Trương Giai Giai thỏ thẻ nói.
Cố Ninh cười cười, vỗ vỗ bả vai Trương Giai Giai đáp:
–
“Đây không phải vấn đề đi chung cho có bạn hay không, bạn phải tin
tưởng mình chứ, tự mình có thể làm được, nếu bạn không muốn về một mình,
thì ở ngoài chờ mình là được, lát nữa mình sẽ ra ngay.”
Trương
Giai Giai nghĩ tới nghĩ lui, trường hợp như vậy quả thực cô không biết
phải giải quyết như thế nào, hơn nữa, sự tự tin của Cố Ninh cũng truyền
qua chỗ cô:
– “Vậy được rồi, mình ở ngoài chờ bạn cũng được.”
Trước
mặt hai người là một quán bar rất nổi tiếng ở thành phố Z, Đêm Thiên
Đường, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ truyền ra từ bên
trong, Trương Giai Giai chỉ dám đứng nhìn, cũng có chút không biết phải
làm sao.
Cố Ninh gật gật đầu, nói:
– “Bạn cũng đừng đứng
đây chờ, gió lớn, đến lúc đó bị gió thổi cảm lạnh đó, bạn sang quán
café ở đối diện chờ mình đi, nhiều lắm là một tiếng nữa mình sẽ trở ra.”
– “Ừ.”
Cố
Ninh cởi áo khoác lông ra, bên trong cô mặc một chiếc váy body màu đen,
ôm sát hết sức, tôn lên dáng người có lồi có lõm của cô, chiều dài của
chiếc váy này chỉ đến nửa bắp đùi, lộ ra một đôi chân thon dài trắng
nõn, Cố Ninh búi tóc lên cao, trang điểm lại một chút, cứ như vậy, khí
chất của học sinh trên người biến mất không còn một mảnh, lại nhiều ra
một phần quyến rũ của thiếu nữ trưởng thành.
Cố Ninh nhìn mình
trong gương, có chút không quen cho lắm, quả nhiên người đẹp vì lụa a,
bất quá như vậy có thể khiến cô hòa nhập vào không khí của quán bar,
không đến mức trở thành một hiện tượng kỳ lạ gây sự chú ý.
Cố
Huyên thường tụ tập đến chơi ở quán bar này, ngày hôm qua Từ Thiến Thiến
mới trở về, hơn nữa, Từ Thiến Thiến cũng rất quen thuộc với các quán
bar, là người sỏi đời, lúc còn ở Bắc Kinh thường xuyên đến bar chơi, có
đôi khi còn đi qua đêm không về ngủ, cho nên, không khó đoán được, hai
người này tối hôm nay có khả năng rất lớn sẽ cùng tụ tập với nhau ở chỗ
này.
Cố Ninh tới đây chỉ để thử thời vận, nói không chừng, hôm
nay sẽ có vận khí tốt, phải không? Chung quy hai người đó hôm nay thế
nào cũng tụ hội, rất có khả năng là mở tiệc ăn mừng. Cố Ninh đưa mắt tìm
kiếm bốn phía, rốt cuộc, tầm mắt của cô như ngừng lại ở một dãy ghế
khuất trong góc, Cố Huyên được người nào đó ôm vào trong ngực, đang
khanh khách cười, hẳn là đã uống không ít rượu. Cố Ninh bất động thanh
sắc đi qua, ở cự ly gần cô nhìn thấy, trong dãy ghế của Cố Huyên, ngồi 2
– 3 người vừa đánh bài vừa uống rượu Cố Ninh quay lưng lại với Cố
Huyên, ngồi vào bàn bên cạnh.
– “Mượn chỗ ngồi một chút được chứ?”
Ba
thanh niên trẻ tuổi đang ngồi bàn này ngẩn ra, đánh giá người đột nhiên
xâm nhập. Người thanh niên bên cạnh Cố Ninh mở miệng đầu tiên:
– “Bọn anh đang đổ xí ngầu, nếu em có thể cùng chơi với bọn anh, đương nhiên là rất hoan nghênh.”
– “Được.”
Cố
Ninh đổ 4 lần xí ngầu, chẳng những không có uống một ly rượu, ngược lại
là ba người thanh niên còn lại, ai cũng tự rót cho mình một ly rượu.
Không biết là bởi vì có được trình độ may mắn nhất định thì sẽ trở nên
có vận khí tốt, được rồi, cô vô tình đi chuốc rượu người khác…
Cố
Ninh tĩnh tâm nín thở lắng nghe động tĩnh của bàn bên cạnh, bàn bên này
mọi người vừa uống rượu vừa nói gì, dĩ nhiên cô không để ở trong lòng.
Nửa tiếng sau, cô lại tiếp tục đổ xí ngầu thắng 3 người cùng bàn, ai nấy
đều tự rót cho mình thêm một ly rượu, tổng cộng đây là lần thứ 5 bọn họ
thua, nhưng bàn bên kia vẫn chỉ nói về một ít chuyện thiếu muối. Trong
lúc đó, người thanh niên ngồi bên cạnh Cố Ninh, bởi vì không có đủ rượu,
cho nên gọi phục vụ đưa rượu tới, hắn gọi hơn chục ly rượu, bởi vì
giọng nói quá lớn, còn là bàn sôi nổi nhất trong khu vực này nên đã gây
ra sự chú ý, Cố Ninh đành phải cúi thấp đầu xuống.
Không biết
qua bao lâu, nhóm người bàn bên cạnh không biết đã uống bao nhiêu rượu,
cuối cùng Từ Thiến Thiến mới từ trong giỏ xách lấy ra thứ gì đó, nói với
người đàn ông bên cạnh vài câu, hơn nữa còn đem đồng hồ nhét vào tay
người đàn ông kia.
Cố Ninh nhìn chăm chú vào đó, thấy quả nhiên
là một chiếc đồng hồ kiểu nữ. Từ Thiến Thiến không có thói quen mang
đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ này rất có khả năng là chiếc đồng hồ mà
Vương Kiều đã bị mất. Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng đứng lên,
nói:
– “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Nếu cô đã muốn ồn ào lớn, vậy tôi sẽ cùng cô náo loạn!
20
phút sau, cảnh sát có mặt ở quán bar, lúc ấy nhóm người bàn bên cạnh
vẫn vui vẻ vừa nói vừa cười, vẻ mặt rất ngây thơ. Tiết Dũng và đồng sự
đến, tới gần Từ Thiến Thiến và người đàn ông mới vừa được nhận chiếc
đồng hồ, quay đầu nhìn Cố Ninh, hỏi:
– “Là hai người này phải không?”
Trên mặt Cố Ninh là một mảnh vân đạm phong khinh, đáp:
– “Không sai, vừa rồi chính là bọn họ cướp đồng hồ của tôi, đồng hồ nằm ở trong túi áo bên phải của người đàn ông đó.”
Tiết
Dũng đi tới lục soát người, quả nhiên lục ra được chiếc đồng hồ đeo
tay, anh quay đầu lại nhìn Cố Ninh, nhịn không được cất tiếng hỏi:
– “Sao cô lại gọi điện thoại riêng cho tôi? Còn nữa, làm sao cô biết hôm nay tôi trực ban?”
Hai
mươi phút trước, Tiết Dũng nhận được báo án, nói là có người cướp bóc.
Mấy vụ án nhỏ này thường xuyên xảy ra, chẳng có gì lạ, nhưng mà người
báo án là trực tiếp gọi vào điện thoại di động của anh, bỏ qua thông lệ
gọi điện vào đường dây nóng của cục cảnh sát.
Lúc ấy Tiết Dũng
rất ngoài ý muốn, cẩn thận hỏi lại, không ngờ chính là con gái của người
phụ nữ liên quan đến vụ án lừa đảo chiếm đoạt tài sản mà hai năm trước
anh đã thụ lý. Tiết Dũng ngẩn ra, lập tức chạy tới.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.